1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30

Nguyễn Nhật Ánh
Chương 10 - Những Cô Em Gái
Tôi ghé chơi nhà Minh Hoa đến lần thứ mười thì gặp một vị khách lạ.
Sau khi giới thiệu tôi, Minh Hoa quay sang con nhỏ ngồi cạnh:
- Đây là Quyên, học chung lớp với Minh Hoa.
Nhỏ Quyên xinh xắn lạ lùng, xinh đến mức thoạt trông thấy nó bỗng dưng tôi đâm bối rối. Tóc nó dài không thua gì tóc Đinh Lăng. Da trắng như trứng gà bóc, và đôi mắt đen láy như những hạt nhãn trong vườn nhà ông tôi.
Nghe Minh Hoa giới thiệu, hai hạt nhãn chớp chớp nhìn tôi.
- Chào anh! - Nhỏ Quyên e lệ mỉm cười.
Khi nó cười, tôi nhìn thấy lúm đồng tiền trên má nó. Và tôi ấp úng:
- Chào Quyên.
Tôi chỉ nói được một câu ngắn rồi ngồi thừ ra, mặc Minh Hoa và nhỏ Quyên trò chuyện với nhau.
Tôi mới quen biết Minh Hoa đây thôi. Nhưng vừa gặp nó lần đầu tiên, tôi đã thấy ngay sự gần gũi. Tôi chuyện trò với Minh Hoa vui vẻ và thân mật như với một người bạn cũ.
Với nhỏ Quyên mọi chuyện không như thế. Tôi ngạc nhiên nhận ra sự lúng túng của mình. Tôi hết đặt hai tay lên đùi lại gác lên thành ghế, thậm chí có lúc tôi nhét cả vào trong túi quần, vẫn thấy chúng như thừa ra.
Thỉnh thoảng nhỏ Quyên quay sang hỏi chuyện tôi, và những câu trả lời ngượng nghịu của tôi bao giờ cũng kèm theo một tiếng ho.
Đó là những tiếng ho che giấu sự bối rối, tôi biết thế và tôi không cắt nghĩa được tâm trạng kỳ lạ của mình. Chắc chắn tôi không phải lòng nhỏ Quyên. Trái tim của tôi đã có chủ, mặc dù cho đến nay tôi vẫn chưa có diễm phúc được thấy mặt chủ nhân của nó.
Nhưng không hiểu sao ngồi trước nhỏ Quyên tôi trở nên rụt rè quá mức. Khi nó đưa tay vén tóc, những ngón tay trắng muốt, thuôn dài của nó khiến tim tôi bất giác đập mạnh. Phải chăng đó là cảm xúc của một tâm hồn nghệ sĩ trước cái đẹp? Rimbaud ngày xưa khi đối diện với các giai nhân cỡ nhỏ Quyên chắc cũng đầu váng mắt hoa như tôi?
Tối đó, tôi ngồi trên vỉa hè đường Nguyễn Du lâu hơn thường lệ.
Bản sonate "Au claire de lune" vẳng ra từ ô cửa sổ trên cao dìu tôi vào cõi mộng. Tôi nhìn thấy những ánh trăng đang dát bạc lòng tôi dù trời cuối tháng tối thui.
Chìm đắm vào thế giới âm thanh của nàng Stéphanette, trong một thoáng tôi quên phắt nàng Đinh Lăng tóc dài che mặt, quên cả nhỏ Quyên kiều diễm. Tâm hồn tôi lúc này tràn ngập một nỗi dịu dàng phiền muộn. Tôi biết tôi không thể sống thiếu tiếng đàn của nàng Stéphanette. Mặc dù tiếng đàn nửa như hữu ý nửa như vô tình kia vừa an ủi trái tim lạnh lẽo của tôi lại vừa khiến tôi nhận rõ hơn bao giờ hết sự lẻ loi của mình trên phố vắng.
Ngồi bệt trên vỉa hè hằng giờ, tôi thôi làm Rimbaud vĩ đại. Tôi trở về thân phận nhỏ nhoi của một chàng chăn cừu, rụt đầu trong cổ áo vì lạnh, và vì thất vọng. Cho đến hôm nay bàn tay ngọc ngà của nàng Stéphanette vẫn chưa một lần vén rèm và đôi mắt chắc là rất tình tứ của nàng vẫn chưa một lần nhìn xuống.
Chỉ có tôi:
Trời đất rộng sao đường đời quá hẹp
Lối đi nào để đến giấc mơ xanh?
Tôi là chàng chăn cừu cô đơn lang thang trên đồng cỏ
Dẫu chết đi, tình ái lại sinh thành...
Đoạn cuối của bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" vang lên thì thầm trong đầu tôi như một lời than ngậm ngùi, thống thiết.
Kỳ Trước | Kỳ Sau

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên