1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23

Nguyễn Nhật Ánh
Nếu hăm bốn giờ đồng hồ đủ làm thay đổi cuộc đời của một người đàn bà thì quãng thời gian ngắn ngủi đó cũng thừa sức biến cải tâm hồn của một người đàn ông. Tôi phát hiện ra chân lý đó hoàn toàn tình cờ khi sau một ngày tồi tệ như vậy, Biền lại dẫn xác tới rủ tôi đi bơi, mặt mày tươi tỉnh như thể trời chưa từng sập xuống đầu nó bao giờ.

Lạ hơn nữa, trong túi xách của nó lại thò ra một cái gói chết tiệt gì đó bọc giấy hoa sặc sỡ nom "điệu" không chịu được.

- Thứ quỷ gì vậy? - Tôi chỉ tay vào cái quái vật đó.

Biền hớn hở nhe nanh:

- Quà.

- Quà? - Tôi không hiểu.

- Ừ.

Tôi liếm môi:

- Ðem cho tao hả?

Biền chìa cùi chỏ:

- Cho cái này nè!

Thái độ của Biền thật dễ xa nhau. Nhưng đang tò mò, tôi chẳng lấy thế làm phật ý. Mà thản nhiên hỏi tiếp:

- Chứ mày định cho ai?

Biền nháy mắt, vẻ gian manh:

- Còn ai nữa ngoài con nha đầu đó!

Tôi hết hồn:

- Quỳnh Như!

Biền không đáp, chỉ tủm tỉm cười. Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên:

- Mày thù nó lắm mà!

Biền cười khà khà:

- Hôm qua thì như vậy. Nhưng tối nằm gác tay lên trán, tao sẽ kịp nghĩ lại. Quỳnh Như sở dĩ "âu yếm" mày chẳng qua là để thăm dò phản ứng của tao. Chừng nào tao chưa tỏ bày tình ý với nó, nó sẽ còn "nắn gân" tao dài dài. Thế là tao nghĩ ra chuyện tặng quà cho nó. Của tin gọi một chút này, hà hà!

Biền ít cười hà hà. Nó thường chỉ cười hề hề. Một khi nó đã "hà hà" có nghĩa là lòng nó đang khoái trá tột đỉnh. Hai đứa yêu một người, nó càng khoái trá tôi càng buồn rầu nẫu ruột. Tôi không ngờ một đứa cục súc như nó cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ được lắm trò hay ho như thế.

Bên cạnh sự thông minh đột xuất, Biền còn là đứa ham làm chuyện ác nhơn ác đức. Thấy mặt tôi ủ rũ như bánh đa nhúnh nước, nó ra tuồng thích thú, "đế" thêm:

- Hơn nữa, tao dại gì chui đầu vào thòng lọng của mày. Ngày nào mà mày chẳng cầu trời khấn phật mong cho tao và Quỳnh Như trở mặt để mày nhảy vô xí phần. Cái ý đồ lăm le "thừa nước đục thả câu" của mày phá sản rồi, Tưởng ơi!

Biền nói huỵch toẹt tâm sự của tôi khiến tôi hoảng vía, chối đây đẩy:

- Ðâu có ! Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người!

Biền cười hề hề:

- Thì chính nhờ suy bụng tao ra bụng mày, tao mới khám phá ra âm mưu thâm độc của mày chứ! Bụng tao và bụng mày có khác nhau cái quái gì đâu!

Biền nói kiểu đó, tôi chỉ biết lắc đầu chào thua. Tôi đưa mắt nhìn gói quà, gượng gạo hỏi:

- Gì trong đó vậy?

- Sách.

- Tiểu thuyết hả?

- Không, sách học tiếng Anh.

- Mở ra tao coi thử!

- Không được! - Biền từ chối - Tao đã gói lại cẩn thận rồi, mở mang hỏng hết!

Tức mình, tôi bĩu môi:

- Yêu nhau ai lại tặng sách tiếng Anh!

- Mày ngốc quá! Yêu nhau là phải biết lo lắng đến chuyện học tập của nhau!

Tôi nhún vai:

- Chắc gì Quỳnh Như đang học tiếng Anh!

Biền hơi chột dạ. Nhưng nó vẫn cố giữ vẻ tự tin:

- Tao thấy bây giờ mọi người đều đua nhau học tiếng Anh. Quỳnh Như chắc không phải là ngoại lệ.

Tôi trù ẻo:

- Nếu nó là ngoại lệ thì sao?

Nhưng Biền chẳng tỏ vẻ gì nao núng. Nó gật gù:

- Ngoại lệ cũng chẳng sao! Tao chỉ cần Quỳnh Như đọc thấy những câu thơ tao viết trong sách!

Tôi trố mắt:

- Tướng mày mà làm thơ?

- Không phải tao làm. Thơ của người khác. Hay lắm! - Biền lim dim mắt. - Nó hợp với tâm trạng của tao một cách khủng khiếp!

Tôi nuốt nước bọt:

- Mày đọc nghe coi!

Biền hắng giọng, mắt vẫn không chịu mở:



Tình anh là cây đề hai nhánh

Một nhánh xanh tươi, một nhánh sâu

Tình anh là đại bàng hai cánh

Một cánh bay cao, cánh lộn nhào

Ngực anh hai vết thương đâm thủng

Một vết lành rồi, một vết đau...

Tôi cóc biết gì thơ thẩn, nhưng những câu Biền đọc cứ khiến tôi tặc lưỡi ngẩn ngơ. Quả đúng như nó quảng cáo, những câu thơ hay tuyệt. Lại hợp với Biền sao! Mấy bữa nay, Biền bị Quỳnh Như đem ra chơi trò tung hứng nên tâm thần thoạt vui thoạt buồn, niềm vui và nỗi khổ xen kẽ nhau như kem và bánh xốp. Bây giờ, không biết nó kiếm ở đâu ra bài thơ "lợi hại" này, Quỳnh Như đọc xong hẳn xúc động tận tâm can. Hẳn Quỳnh Như sẽ thôi hành hạ Biền. Tình Biền sẽ xanh tươi như cỏ mùa xuân. Ðời nó sẽ chắp cánh bay cao như con tàu vũ trụ. Chỉ có tôi là lộn nhào, đầu quay xuống đất, cẳng chổng lên trời. Nhánh tình sầu, Biền sẽ quẳng lên vai tôi cho tôi đời đời vác nặng. Như gã Quasimodo vác chiếc lưng gù đuổi theo nàng Esmeralda trong mối tình tuyệt vọng.

Cành nghĩ ngợi, mặt tôi càng xịu xuống. Biền chơi vố này, tôi quả hết đường thọc gậy bánh xe. Tôi chỉ hy vọng Quỳnh Như không thèm nhận quà của Biền. Quỳnh Như sẽ nhìn Biền khúm núm với gói quà trên tay bằng ánh mắt khinh bỉ. Thậm chí nó sẽ giằng lấy gói quà vứt tõm xuống hồ như vứt... một con ễnh ương bẩn mắt.

Biền không biết tôi đang nguyền rủa nó. Nó tí tởn:

- Hay không?

- Hay! - Tôi buồn rầu thú nhận.

Mặt Biền nở hoa:

- Lát nữa tao sẽ gửi cho nó!

- Ừ, mày gửi đi! Rồi để xem chuyện gì sẽ xảy ra! - Tôi nói, giọng đe dọa.

- Chuyện gì là chuyện gì? - Biền nhếch mép.

Tôi cứ lầm lì:

- Rồi sẽ biết!

Nói xong, tôi lừ lừ leo lên yên xe, ngồi sau lưng nó.
Kỳ Trước | Kỳ Sau

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên