1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23

Nguyễn Nhật Ánh
Quỳnh Như chạy một mình, cúp nữ hoàng đỏ chói. Biền chở tôi, dẫn đường. Xe chạy xuống đường Nguyễn Thị Minh Khai, quẹo Cao Thắng. Trước khi đi, Biền bảo tôi trên đường Cao Thắng xéo rạp Ðại Ðồng có quán chè chuối. Nhưng tới rạp Ðại Ðồng, Biền vọt luôn. Ðảo mắt hai bên đường chẳng thấy gì, tôi đoán quán chè Biền nói có lẽ đã dẹp tiệm nên không hỏi.

Xe tuôn thẳng xuống đường Ba Tháng Hai tới nhà Hát Hòa Bình rồi theo đường Lê Hồng Phong lên Ngã Bảy.

Quỳnh Như ngoảnh qua:

- Ði ăn chè ở sao Hỏa hả?

- Sắp tới rồi! - Biền nói.

- Dọc đường thiếu gì quán chè, sao không ghé, đi lòng vòng chi cho cực xác? - Quỳnh Như thắc mắc.

- Quán này quen!

Biền đáp đại. Nó không thể nói rõ là những quán chè kia chỉ có đậu trắng, đậu xanh, đậu đỏ bánh lọt nên không vào được. Nó muốn đãi Quỳnh Như chè chuối kia.

Biền lại tha tôi bọc bùng binh Ngã Bảy, quẹo ngược trở lại Ðiện Biên Phủ, Quỳnh Như càu nhàu:

- Khùng ơi là khùng!

Biền không nói gì, bặm môi rồ ga. Ðột ngột nó thắng kít, tấp vào lề trái:

- Tới rồi!

Quán đàng hoàng, sạch sẽ. Cả khối nữ sinh áo trắng đang sau sưa "hoạt động". Biền dắt xe lên lề. Tôi vừa đủng đỉnh bước theo đã bị nó đá một cú vào ống quyển:

- Lại dẫn xe cho em, thằng đần!

Tôi bước về phía Quỳnh Như, mặt nhăn lại vì đau:

- Ðể tôi giúp cô!

- Cảm ơn anh! - Quỳnh Như nhìn tôi cười thân thiện.

Trong "ngày của Biền" mà Quỳnh Như nhe răng cười với tôi, quả là chuyện không mơ thấy nổi. Tim đập thình thịch, tôi bụng bảo dạ: sắp được ăn chè nên nó đâm ra "rộng rãi" với tôi chăng?

Nhưng Quỳnh Như vẫn không trao tay lái cho tôi. Nó chỉ cười khoe lúm đồng tiền rồi thản nhiên dắt xe lên lề, mặt tôi luống cuống sau lưng.

Quán bán đủ thứ. Ngoài chè chuối, còn đủ loại thập cẩm khác nửa, loại nào cũng hấp dẫn. Vì vậy, không để Quỳnh Như kịp "kiến nghị", Biền đã ra oai trước:

- Cho ba đĩa chè chuối đi!

Tôi hồi hộp liếc trộm Quỳnh Như. Rủi nó cắc cớ "tôi chúa ghét chè chuối" thì hỏng bét. Nhưng Quỳnh Như không tỏ vẻ gì phản đối. Nó chỉ ngồi yên nhìn Biền, ánh mắt tình tứ trông phát ghen lên được.

Ðể tránh những hành động khinh xuất, tôi cố trấn tĩnh cúi xuống đĩa chè cô chủ quán vừa bưng ra trước mặt, hung hăng nuốt lấy nuốt để.

Bên cạnh tôi, Biền vừa ăn vừa canh chừng Quỳnh Như. Ðĩa chè của Quỳnh Như vừa mới vơi phân nửa, nó đã hét toáng:

- Ba đĩa nữa!

Tiếng hét khủng khiếp của Biền khiến những tà áo trắng chung quanh nhất tề quay lại. Những ánh mắt đổ dồn vào Biền, lom lom, nghi hoặc. Người ta ngỡ nó là người rừng mới sổng xuống thành phố.

Chỉ có Quỳnh Như là tỉnh khô. Lại còn cười:

- Thêm đĩa nữa thì được!

Biền kín đáo nháy mắt với tôi, ý nói "Mày thấy chưa! Tao đã bảo nó là chuyên gia tiêu thụ chuối mà!".

Sau đĩa thứ hai, Biền còn muốn ép Quỳnh Như "tiêu thụ" thêm một đĩa nữa nhưng lần này người đẹp lắc đầu:

- Thôi, no lắm rồi!

Biền không dám nài nỉ thêm, sợ âm mưu bại lộ, đành kêu tính tiền. Lúc ra cửa, tôi không ngoái lại nhưng vẫn thấy nhột nhột sau lưng. Tụi quỷ kia đang nhìn theo.

Hai xe lại chạy chung thêm một đoạn. Quỳnh Như nói:

- Chè ngon ghê!

- Mốt đi ăn nữa! - Biền dụ khị.

Thời gian của Biền là thời gian cụ thể. Nó cố tình nói "mốt" mà không nói "mai". Quỳnh Như không hiểu được sự tính toán ranh ma của Biền. Nên vui vẻ:

- Ðể coi đã!

Nhìn vô kiếng chiếu hậu, tôi đọc thấy vẻ tinh quái trên mặt Biền. Nó đang cười tủm tỉm, dường như định giăng thêm một cái bẫy nào đó. Nhưng Biền chưa kịp thực hiện âm mưu, Quỳnh Như đã rẽ ngoặt vào đường Bà Huyện Thanh Quan một cách đột ngột. Ðến khi hai đứa tôi định thần lại thì Quỳnh Như chỉ còn là một chấm nhỏ cuối đường với tiếng nói vẳng mơ hồ trong gió:

- Mai gặp lại!
Kỳ Trước | Kỳ Sau

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên