Nguyễn Du
2085. Những mừng được chốn an thân,
Vội vàng nào kịp tính gần tính xa.
Nào ngờ cũng tổ bợm già,
Bạc bà học với Tú bà đồng môn !
Thấy nàng mặt phấn tươi son,
2090. Mừng thầm được buổi bán buôn có lời.
Hư không đặt để nên lời,
Nàng đà nhớn nhác rụng rời lắm phen.
Mụ càng xua đuổi cho liền,
Lấy lời hung hiểm ép duyên Châu Trần.
2095. Rằng: "Nàng muôn dặm một thân,
"Lại mang lấy tiếng dữ gần, lành xa.
"Khéo oan gia, của phá gia,
"Còn ai dám chứa vào nhà nữa đây !
"Kíp toan kiếm chốn xe dây,
2100. "Không dưng chưa dễ mà bay đường trời !
"Nơi gần thì chẳng tiện nơi,
"Nơi xa thì chẳng có người nào xa.
"Này chàng Bạc Hạnh cháu nhà,
"Cùng trong thân thích ruột rà, chẳng ai.
2105. "Cửa nhà buôn bán Châu Thai,
"Thực thà có một, đơn sai chẳng hề.
"Thế nào nàng cũng phải nghe,
"Thành thân rồi sẽ liệu về Châu Thai.
"Bấy giờ ai lại biết ai,
2110. "Dầu lòng bể rộng sông dài thênh thênh.
"Nàng dù quyết chẳng thuận tình,
"Trái lời nẻo trước lụy mình đến sau."
Nàng còn mặt ủ mày chau,
Càng nghe mụ nói, càng đau như dần.






2115. Nghĩ mình túng đất, sẩy chân,
Thế cùng nàng mới xa gần thở than:
"Thiếp như con én lạc đàn,
"Phải cung rày đã sợ làn cây cong !
"Cùng đường dù tính chữ tòng,
2120. "Biết người, biết mặt, biết lòng làm sao ?
"Nữa khi muôn một thế nào,
"Bán hùm, buôn sói, chắc vào lưng đâu ?
"Dù ai lòng có sở cầu,
"Tâm minh xin quyết với nhau một lời.
2125. "Chứng minh có Đất, có Trời,
"Bấy giờ vượt bể ra khơi quản gì ?"
Được lời mụ mới ra đi,
Mách tin họ Bạc tức thì sắm sanh.
Một nhà dọn dẹp linh đình,
2130. Quét sân, đặt trác, rửa bình, thắp nhang.
Bạc sinh quì xuống vội vàng,
Quá lời nguyện hết Thành hoàng, Thổ công.
Trước sân lòng đã giãi lòng,
Trong màn làm lễ tơ hồng kết duyên.
2135. Thành thân mới rước xuống thuyền,
Thuận buồm một lá, xuôi miền Châu Thai.
Thuyền vừa đỗ bến thảnh thơi,
Bạc sinh lên trước tìm nơi mọi ngày.
Cũng nhà hành viện xưa nay,
2140. Cũng phường bán thịt, cũng tay buôn người.
Xem người định giá vừa rồi,
Mối hàng một, đã ra mười, thì buông.
Mượn người thuê kiệu rước nường,
Bạc đem mặt bạc, kiếm đường cho xa !
2145. Kiệu hoa đặt trước thềm hoa,
Bên trong thấy một mụ ra vội vàng.
Đưa nàng vào lạy gia đường,
Cũng thần mày trắng, cũng phường lầu xanh !
Thoắt trông nàng đã biết tình,
2150. Chim lồng khôn lẽ cất mình bay cao.
Chém cha cái số hoa đào,
Gỡ ra, rồi lại buộc vào như chơi !
Nghĩ đời mà chán cho đời,
Tài tình chi lắm, cho trời đất ghen !







2155. Tiếc thay nước đã đánh phèn,
Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần !
Hồng quân với khách hồng quần,
Đã xoay đến thế, còn vần chửa tha.
Lỡ từ lạc bước bước ra,
2160. Cái thân liệu những từ nhà liệu đi.
Đầu xanh đã tội tình gì ?
Má hồng đến quá nửa thì chưa thôi.






câu 2163 đến 2178

Biết thân chạy chẳng khỏi trời,
Cũng liều mặt phấn cho rồi ngày xanh.
Truyện Kiều | Truyện Kiều

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên