Tác Giả(chưa biết)
Thể Loại
LờiBa bà, ba bà, ba bà (là) ba bà,
Ba bà đi chợ đường xa,
Mua mắm mua muối (i) cho qua cái nghèo.
Nghèo ni rằng bởi ham đèo,
Năm bảy đứa (í a) một lèo, một lèo mà ra quân.
Tiền nhà, tiền học mà tiền ăn,
Này tiền quần áo (ối cha) mần răng mà chẳng nghèo!
Nghèo ni rằng bởi ham đèo,
Vui chi một lúc để héo xèo, héo xèo mà thiên-thu!
O tèo, cái tĩ, thằng cu,
Đứa kêu đứa réo (ó o), bỏ bu ba bà!
Ba bà, ba bà (là) ba bà,
Ba bà, ba bà (là) ba bà...

Ơ.... .... ... ơ.... .... .... ơ
.... .... .... .. hé hé hé...

- Chào bà chị!
- Dạ, chào chị à!
- Trời ơi! hôm nay đi chợ, mần răng mà gặp được hai o. Vui quá là vui, hỉ?
- Trời ơi! dzui cái gì mà dzui! Rầu thúi ruột chớ... ở đó mà dzui! Người ta
có tiền đi chợ mua cá mua thịt mới dzui, còn mình thì... trời (hức hức)...
- Sao thế? Sao thế?
- (hức hức)... Hai bà coi nè, trong giỏ chỉ có hai cái trứng dzịt với mớ cải
xanh mà cả nhà bảy miệng ăn... mà hai đứa... coi bộ có bao nhiêu đó thì
làm sao mà sống nỗi!!!
- Ôi giời ơi, bà ơi! Trứng vịt luộc giầm nước mắm cải xanh, ăn cũng là tạm
ngon rồi bà chị ạ! Chả bù nhà em đây này...
- Sao?
- Tám nhân-khẩu! Xơi toàn là rau muống chấm tương! Thỉnh thoảng có
đổi món thì lại tương chấm dưa chua với cà-pháo ! Đấy...
- Trời... người ta biểu ăn rưá nó bổ gan bổ tạng. Hai o nì, thịt cá mần cho
cơ thể dễ phát tham sân si, sinh sôi đủ thứ lục dục thất tình...
- Ôi! thì nghèo quá nói bậy cho nó đỡ khổ dzậy chớ... cứ tương chao rau
muối hoài...

Trước sau chẳng đau cũng bịnh,
Người ngợm eo xọp vàng thịnh,
Đâu bự, đít dẹp, khó coi!
Ba xườn hai hàng phơi đủ!
Mắt như ốc bu trợn trừng!...

Thì rằng là: máu mất hết,
Nhìn mà nhầm như con cá lúc chết !...

Khổ ni biết kêu mô chừ !

- Mình làm thì mình chịu chứ kêu ai ! Lỡ ba cái số ăn mày mờ !...
- Đấy! ăn mày thật đấy bà chị ạ. Nhà em cả vợ lẫn chồng nhá, lại thêm cái
Nhớn, cái Bé, cái Bo Lan, cái Lê, cái Lựu, cái Tĩ, cái Tèo nhá! Cứ làm tắt
mặt từ sáng đến chiều, rồi hồng hộc từ chiều cho đến khuya, lắm khi chưa
đủ còn phải tranh thủ làm đêm nữa đấy! Ôi giời ơi, thế mà vẫn cứ nghèo
cơ chứ lỵ! Quần thì ống cụt ống cao nhá, chả sắm nổi một bộ cánh xem
cho nó ra trò cơ!
- Cửa nhà tôi có khác chi mô! Quần quật quanh năm đủ ba trăm sáu mươi
lăm ngày mà gia sản ông bà để lại cứ rủ nhau lần lượt ra đi gần cạn sạch.
- Đi đâu dzậy? Đi đâu dzậy, hả bà ch ? Hả?

Ơ.... .... .... .... .... .... .... .... ơ

- Ngừng lại! ngừng lại!
- Cái gì dzậy? cái gì dzậy?
- Xe cấp cứu! xe cấp cứu! xe cấp...
- Trời ơi, bà nì! Ta hò mái đẩy mờ...
- Người ta hò mà bà nói đi xe cấp cứu.
- Bà hò đấy à?
- Dạ.
- Thế thì bà hò tiếp đi.
- Dạ.
- Tôi tưởng xe cấp cứu đến!
- Hứ!

Ơ.... .... .... .... .... .... .... .... ơ
Cái tủ áo với bộ sa-lông nó dông sang nhà Bảy Xế,
Cái tủ thờ với bộ bàn ghế thì bán rẻ cho thím Hai Phô,
Cái đôi hoa tai ngày cưới nó vô tiệm cầm-đồ,
Còn cái ra-dô cát-xét nó (ớ)
Còn cái ra-dô cát-sét ra chợ-trời từ khuya.

- Ôi giời ơi! buồn nhể? Bàn ghế tủ giường bán đi... thì mình lăn ra đất ngủ,
có chết cái thằng tây nào đâu ! Nhưng có cái ra-dô cát-sét đấy mà ra chợ
giời thì lấy gì mà bà chị nghe cải lương, hở bà chị?
- Thôi thôi đi mấy bà ơi! Già bành tơ không à... hổng lo... ở đó mà lo...
không... không có cái ra-dô cát-sét nghe cải lương. Trời ơi! (hức) tui nói...
(hức) hoàn cảnh cuả tui đây nè (hức) nó khổ lắm...
- Thôi nín đi! O ni răng cứ sụt sùi hoài vậy?
- Chứ hai bà nghĩ coi, hai bà còn có tủ có giường đem cầm đem bán. Còn
tui... đến một miếng cạp đất cũng không có nưã. Túng cùng phải đem
bán...
- Bán cái gì đấy?
- Bán cái chi?
- Bán con!
- Úi giời ! úi giời ơi! úi giời ơi!
.... .... .... .... .... .... .... .... .... .... .

- Trời ơi! thời buổi ni cũng có chuyện nớ hỉ!

(híc híc)
Hò... ớ... ơ
Thì thân không một cắc dính thân,
Cho con đi ở đợ cũng bằng bán con.

- Giời ơi! ở đợ thế mà tôi tưởng chị cho nó vào xe tua chứ ư!
- Thôi! tui đang than-thở mà chị nói gì đâu không hà.

Thằng Hai gửi bác hàng cơm,
Con Ba gởi thím Tư Ròm hàng bún riêu,
Thằng Út Nhứt gửi chủ trại heo,
Út Nhì chăn dzịt mốc meo ngoài đồng.
Hò... ớ... ơ
Út Nữa bắt ốc moi còng,
Còn thằng Út Trót tập bồng giữ em.

- Nó giữ thằng Út Ráng đó. Đó thấy không (hức) hai bà thấy không
(hức)...
- Ôi cha mẹ bố tôi ơi! Út đâu mà Út lắm thế?
- Kiểu ni sang năm o ráng thêm thằng Út Hết chứ chưa thôi hể?
- Chắc gì đã chịu hết cho đâu! Em tính là bà chị Chín Nam này này ham
vui số một đây. Không khéo thì lại Út Hết rồi lại Út Còn lại Út Thêm, Út
Thừa, Út Sót...
- Thôi thôi thôi, thôi đi bà ơi! Trời ơi thấy người ta khổ hổng thương sao?
còn chọc quê người ta nữa!
- Lo hộ cho bà chứ ai mà sung sướng gì mà chọc quê bà đâu! Cùng một
ruột cả đấy mà! Này nhá, mới tháng trước đây thôi, thấy bố con chúng nó
nhà tương rau dưa hành mãi, người ngợm thì cứ gầy gọc xanh lơ xanh
lác ra, trông mà của đáng tội. Em này, bậm gan, ra chợ cân trăm ram thịt
nhá, về cho bố con nó có chút vi-ta-min đấy mà.
- Trời ơi... sang ơi là sang à... còn có tiền ăn thịt là cha chú lắm rồi!
- Thịt bữa nay nghe đâu tới mười-lăm ngàn đồng một ký đó hai bà.
- Hôm ý thì mới có mười-bốn nghìn thôi! Khốn nỗi bà chị ạ...

Trong người này, em vét túi trước, túi sau,
Túi trên thời túi dưới, lẫn cái hầu-bao trên đầu giường!
Tập trung mà đếm đủ vưà nghìn-rưởi đồng,
Em mấy mà ngả giá: 'Một lạng bán giùm nghìn ba.'
Định còn hai-trăm uống cốc đá trà,
Uống cho mà đỡ khát rồi cuốc bộ về nhà cũng xong.

- Rứa là o khéo tính! Đã ăn được thịt còn được uống cả trà!
- Đúng rồi! Bà bói vô dạ, không có mất một xu nào đó.
- Ối giời ơi! Tính kỹ thế mà không có ngon sơi đâu bà chị.

Con mụ mà hàng thịt cứ mặt trơ trơ,
Chắc giá mà nghìn-rưởi không giảm cho một đồng nào !
Em nài em nỉ năm lượt bảy lần
Chẳng những nó không bán mà lại, lại còn xỏ-xiên.

- Xỏ-xiên làm sao dzậy ?
.... .... .... .... .... .... .... .... ... Xỏ-xiên sao ?
- Thế này...

Rằng không tiền thời chịu khó ăn kiêng,
Cứ tập mà rau muống luộc,
Chớ mon-men sơi thịt thà !

-Ôi trời ơi! nó nói thế à?
-Thế...

Thèo leo thì chỉ tốn nước bọt kề cà,
Thêm hai mà bớt một nghe mà điếc lỗ tai!

- Lỗ tai đấy chị ạ...
- Đồ vô giáo dục!
- Đúng rồi!
- Buôn bán chi mà ăn nói như ruồi đục chấm mắm cáy!
- Hớ hớ hớ
- Gặp tôi à? tôi thọi một cái, đấm vào là bể mặt nó ra.
- Còn tui, tui không có thọi mà tui phang cho nó mấy hèo nó què giò...
- Ấy chết, ấy chết...
- Sao? sao ấy chết?
- Hai cái bà chị mất dạy này!
- Ớ? ơ?...
- Đây này... thưa bà, nó cầm con dao to tổ bố như thế này nhá, bà chị bảo
tôi thụi nó nhé, bà bảo tôi phang nó nhé, chưa thụi chưa phang nó xả cho
một cái... chỉ còn có nước mặc sơ-mi gô-hốt thôi bà ơi...
- Rứa o đành chịu để cho chồng con nhịn thịt hè?
- Dạ không. Túng quá thì em phải xuống nước than-thở, khóc-lóc, kể-lể
tình-cảnh nhà em khốn-khổ ngặt-nghèo y như là đi khai lý lịch ứng cử Hội
Đồng Nhân Dân ý ! Mãi.. con mụ ấy mới là động lòng... em nói thật với bà
chị... nó cắt cho em một miếng thịt nhá... mỏng như thế này... đấy... chỉ
bằng hai ngón tay thôi... hai ngón tay thôi... mà là thịt thứ hạng tồi cơ chứ
lỵ... mới là đau chứ... Mà cái da cuả nó, bà chị biết không, dày cứ như là
tám ly hai...
- Hí hí, phải được năm ly tư hột soàn thì khoẻ biết mấy! hí hí...
- Sư bố cả làng... cả huyện... cả tỉnh con mẹ hàng thịt mất dạy đấy... nó
cắt thịt xong rồi, nó chẳng thèm gói lại... nó quẳng ra như là cho chó ăn
đấy chị ạ... (híc) như là cuả bố-thí không bằng (híc, híc)... em nhặt miếng
thịt mua bằng tiền... (híc) mà có khác nào là em đi ăn xin đấy bà chị ơi
(híc, hấc, hấc, hấc, hấc, hấc)...
- Thôi! nín...
- Đừng khóc nữa, o ơi! Tôi nì, mới hôm qua thôi nì, đi mua tập vở cho xấp
nhỏ nhập-học... bốn đứa, mười-hai cuốn... trong túi chỉ còn có đủ mua
mười cuốn à... ấy là chưa kể hai đứa nhỏ ở mẫu-giáo... một đứa ở nhà-
trẻ... chứ đôi ba năm nưã, phải mua tới hai-mươi-mốt cuốn... mần răng
mà mua nổi, hở trời ?
- Rồi không mua đủ vở thì làm sao cho các cháu nó đi học đây?
- Thì tôi phải cầu-khẩn tỉ-tê với thằng cha cửa hàng Trưởng... xin mua
chịu hai cuốn cho đủ số... chỗ hàng-xóm láng-giềng mà...
- Dzậy là ông cửa hàng Trưởng tử-tế quá ha?
- Trời... tổ mạ nó! (hức)...
- Sao kỳ dzậy?
- Trời... tử-tế chi!...
- Làm sao dzậy ?
- (hức) Trời ơi... hắn cho nợ hai cuốn á... nhưng mà mắng-mỏ mình là...
là... là...
- Mắng làm sao?
- Nó mắng chị làm sao nào?
- Nó mắng rằng... là: "Nghèo... nghèo mà ham vui... đẻ đái cho nhiều để
làm phiền lòng thiên-hạ. "
- Ối giời ơi! cái thằng cha cưả hàng Trưởng mất dạy nhà chị... thế mà chị
im à?... gặp em à, em chỉ cần, nói thật với chị, em tát nó vỡ mồm ra...
- Trời ơi! tát hắn à ?... tát hắn lấy vở sách đâu cho con đi học? Chưa kể
thằng cha nó... nó theo nghề bán thuốc Sơn Đông... võ nghệ đầy mình...
người hắn lại to đùng như cái thùng tô-nô... chỉ cần xì một cái... là hai o
lẫn tôi cũng té bò dài ra...
-Ơ, ơ, ơ, hổng sợ... hổng sợ... võ gì mà đụng nhằm cái võ... "Cẩu Xực Xí
Quách" cũng phải chào thua thôi!
- "Cẩu Xực Xí Quách"?
- Ờ...
- Là răng mà ghê rứa hỉ?
- Trời ơi... hông biết hả? Là dzầy nè...
- Á... !
- Đó... là dzầy đó...
- Trời ơi... tưởng răng... chứ rưá thì tôi cũng một cây xanh rờn... ba xấp
nhỏ ở nhà tôi, hắn ngán tôi... là... cái miếng nớ đó...
- Ối giời ơi! các bà chị ơi! võ cuả các bà chị là xoàng... loại xoàng rồi...
đây này (hì hì) em nhiều món độc-hiểm lắm. Em nói thật với bà chị nhớ,
em chỉ cần chộp lại thôi... đối-thủ chết đứng như Từ Hải ngay thôi...
- Hắn chết, mình ở tù răng?
- Nhưng không... em buông ra thì nó lại sống lại...
- Á... hay quá... a Ờ hay quá, hết xẩy, hết xẩy... Dzậy là phải dậy cho tui
học chứ à nghen... chụp người ta chết luôn (hi hi) thiệt tình là tui hổng có
dám... nhưng mà chụp mà người ta chết, buông ra người ta sống lại thì tui
chịu quá chừng à nhe.
- Này này này hai bà chị ơi! nghe em bảo đây nay
- Dạ...
- Nước Việt Nam ta, xưa thì có bà Trưng, bà Triệu, sau này bà Đoàn thị
Điểm rồi thì là bà Bùi thị Xuân... mình thì không sánh được các bà ấy rồi...
- Dạ...
- Nhưng cũng phải có tí võ-nghệ để phòng thân...
- Dạ... răng đường phố lúc ni là ác-ôn giựt-giọc lu-bù:

Đôi guốc cùn hắn cũng xách,
Cái nón-lá rách, hắn cũng không tha.

- Đúng, đúng, đúng! Phải học võ mới được... tôi khoái cái ngón... cái ngón
võ mà bà chụp đó... bà khoe tôi hồi nãy đó... (hí hí hí)...
- Yên chí... yên chí nhớn... yên chí... gì chứ võ là nhất đời rồi... tổ bốn đời
nhà em để lại mà... đây, biểu-riễn cho bà chị xem nhá...
- Dạ...
- Hai bà chị đứng ra xem nhá...
- Dạ...
- Đây...
- Ớ ớ ớ...
- Trời ơi! bà nì... đánh thì đánh cho rồi mà còn cứ biểu-riễn, biểu-riễn...
- Ơ hay, cái bà chị này rõ là vớ-vẩn... em đang bái-tổ đấy bà chị ạ...
- À thế à ?
- Đây... bà chị nghe nhá...
- Dạ...

Thiếu Lâm này nức tiếng ấy một thời,
Chưởng phong mà chỉ lực giết người như chơi!
Duy-đô này xuất-xứ ở mặt giời,
Xáp nhanh, túm gọn, quật thôi dễ-dàng (y ỳ ỳ ỳ y y).
Tai-kân-đô này vốn ở Đại Hàn,
Nội-công mà chỉ-lực đá vàng khó đương (y ỳ ỳ ỳ y y)
Ăng Lê này đánh bốc chứ sở-trường,
Một thoi này sấm sét chứ trâu-rừng cũng "đai".
Đi "đai", đi "đai", đi "đai"...

- Đi đai là răng? Nghe lạ quá...
- Tiêng Ăng Lê đấy!
- À?
- Tiếng Ăng Lê!
- Trời ơi, o biết cả tiếng Ăng Lê nữa?
- Đấy... đi "đai"... nhái theo động-từ là "to die"...
- "Tu đai" là cái gì ?
- Tiếng Ăng Lê, có nghĩa là chết đấy !
- Trời ơi, o ơi! o rành cả tiếng Ăng Lê nữa...
- Đấy... tôi là quốc-tế mà...
- O ơi ! rưá chứ xứ mình có cái môn võ chi mà chọi lại cái võ... với cái võ
nớ không hỉ ?
- Có chứ sao hông ! có nhiều nưã là đằng khác nưã... nghe tôi kể cho
nghe à nghe ! Nè, tới tui, bà chị coi tui này nghen...

Võ Ta thời Bình Định chứ đứng đầu,
Đá cao mà đấm mạnh, dễ nào kém ai.
Đó...
Nghệ An mà Tân Khánh chứ lừng oai,
Con gái mà muá gậy, con trai là hết hồn.
Đó...
Tây Sơn này nổi tiếng như cồn,
Một thời mà hiển-hách hãy còn vang danh.
Đó... đó đó, đó đó...

- Hay quá! Trời ơi, hai o thạo cả võ Tây, võ Ta, võ Tàu. Rưá trình độ hai o
chắc phải thuộc hàng cao thủ à.
- Dạ không ạ, không dám ạ. Chỉ sơ sơ vưà đủ cho người ta mệnh-danh là
"sư-tử Hà Đông" thôi bà chị ạ.
- Đây nè, nói thiệt với hai bà đó nhen... vô-phước cha nào mà đụng tới cái
móng chưn cuả tui đó hả ?... tui cào, tui xé, tui bẻ vụn ra rồi tui chà-chà
dưới đất cho dẹp lép chứ đừng có hòng mà giỡn mặt à...
- Rồi, tôi biêt rồi... tôi ngó lướt qua hai ông chồng cuả hai o... lúc mô cũng
tiêu-điều, cũng bí-xị, là mười phần tôi rõ mười...
- Phải dzậy chứ bà... trời ơi! đàn ông không thể dễ-dãi, lơ-lỏng với họ
được... léng-phéng là phụp liền mới xong...
- Đấy đấy đấy... quá lắm ấy thì... bà chị ơi, nhẹ-nhàng thôi!
- Nhẹ-nhàng là sao ?
- Chỉ xẻo gân nó...
- Trời ơi!
- .... .... .. Ý!!!
- Khất nhượng nó...
- Trời ơi!
- .... .... .. Ý!!!
- Đổ chì vào lỗ-tai nó...
- Hổng được.
- Thế là êm-đềm như mặt nước Hồ Tây thôi.
- Trời ơi, rứa là tôi phải học ở hai o nhiều lắm...
- Hổng dám đâụ... nghe đồn bà chị cũng cao tay giàn trời lắm chứ bộ giỡn
hà...
- Ơi giời ơi, chả thế mà bác giai nhà... nhà chị cứ quanh năm một mực
khép-nép ngoan lành, suốt ngày không dám gì cả...
- Trời ơi, tôi nói thiệt là tôi dễ-dàng lắm...
- Thế à ?
- Ừ, tôi chỉ cần là... một nhúm tiêu... một nhúm ớt... là... là tôi quẹt vào
mắt!!!
- Oái ! thôi thôi thôi thôi....
- Cái gì dzậy ? cái gì dzậy ?
- Thôi thôi, mù rồi, tôi mù rồi !
- Sao ?
- Trời ơi, tôi tỉ vụ thế mà.
- À, thế à ? giả vờ thế à ?
- Ừ...
- Ối giời ơi..
- Còn mà tôi nói không nghe nưã đó... là... một đường lưỡi lam cạo râu
lướt vèo qua vành-tai... rưá là mọi chuyện êm-ấm... là... là... là như mặt
nước sông Hương tê...
- Ấy chao ơi! giời đất ơi là giời... ối giời ơi... bà chị nhẹ-nhàng như thế à ?
nhỡ tay... ôi giời ơi... làng nước phải kêu giời lên...
- Ơ... nặng tay chi mệt xác... cùng-cực lắm mình chỉ cần vài giọt át-xít là...
là dứt nọc ngay...
- Trời ơi ! ác chi mà ác dữ dzậy ? Hèn nào ông trời ông phạt bà chị, bắt bà
phải sanh một hơi liền tù-tì bẩy đứa, cho bà chị chạy gạo vắt giò lên cổ,
rồi bà chị già sớm, chết sớm, bởi dzậy tôi nóị..
- Thôi nín đi! miệng o ăn mắm ăn muối... đừng trù-ẻo xui-xẻo hể.
- .... ... .... trời đất ơi! .... .... .... .... .... .... . xui gì đâu xui...
- Tôi đa mang bẩy đứa là do...
- Do cái gì ?
- Bên nhà chồng tôi, những cái đầu óc cổ xưa nói là phải có con trai để
nối dõi tông-đường, mà tôi lại phải sanh con gái... khổ lắm...
- Đấy đấy đấy... thì đấỵ.. năm đứa con-gái sau này là nó giả quả cho bà
chị đấy...
- Thôi im đi! Miêng rắn độc... miệng cá xà...
- Dạ không... miêng em cá hú chứ...
- Trời, mà không chừng o nói đúng... chúng nó đang trả quả cho tôi thiệt
rồi chứ còn chi nưã... (híc) trời ơi, năm bảy đứa con leo-nheo lóc-nhóc,
thiếu ăn thiếu áo, thiếu lu-bù thứ trên đời... chúng thèm một miếng bánh
không dám mua, cần một cái khăn không dám sắm. Chúng nó thấy bè-
bạn rủ đi xem xi-nê, đi nghe ca-nhạc...

Mà mình cay-đắng ngẩn-ngơ hồn!
O nhứt thích cái khăn vuông,
Còn o nhì thì ước cây kẹp tròn,
O tam đòi chiếc nơ xanh,
Chứ o tứ đòi cây lược đỏ,
O ngũ thì đòi ngậm kẹo-ke.
Rưá như mình cứ phải giả-bộ không nghe,
Ngoảnh mặt nín khe mà xót lòng nẫu ruột.
Hai bưã cơm thiếu sau hụt trước,
Tiền đâu mua lo cho con được vuông tròn.

Vưà nghe, em sắt-se trong lòng,
Như người ta bảo, sách còn ghi: "Phu tử khổ vì... "
Đằng này chị em ta đã cùng nhau bao tháng bao ngày,
Cùng chung oan-trái, khổ-đau vì thân con gái,
Ai sướng cười vui nào hay, để cho tay mình gánh riêng mình

Ơ.... .. ớ.... . ờ.... . ơ.... ... hò ới

- Chị hò nữa đấy à?
- Dạ

Ơ... cái tập-quán cổ xưa nó đưa tôi vào chỗ cực,
Chứ bẩy lượt lâm-sàng là bẩy lượt toi công!
Chứ bây chừ mà một lũ long-đong cho tủi thân làm mạ,
Ơ... chứ tủi thân làm mạ lo cho con không tròn...

- Híc.... híc...
- Nín đi! Ối giời ơi làm gì mà khóc thế ? Gớm cái mặt cuả bà chị khóc... cứ
như là con lợn-xề đấy bà chị.
- Trời ơi trời, bà nói cái mặt bà giống mặt heo đó..
- Trời ơi hai người cứ chửi tôi thế à? Bây giờ đừng chửi nữa... bây giờ tôi
là bẩy đứa hè... bây giờ bà.... là.... là... bà mấy hè?
- Ối giời ơi! tôi thì ít hơn bà chị nhiều...
- Bao nhiêu?
- Mười-bốn đứa...
- Trời ơi !
- .... .... . Trời ơi! hèn chi...
- Xong rồi là tôi mới hư thai đấy...
- Tầm thường!....
- Nhưng mà có phải tại tôi đâu! tại "ông mãnh" nhà tôi cả đấy... tôi đã bảo:
"Này, bố nó nhé... này, tôi đẻ cứ như... ", ông ấy bảo: "Ư sời ! cứ đẻ thì
đẻ... việc gì mà phải... mẹ mày cứ là vớ-vẩn... ", thế là tôi lại đẻ nữa cơ.
Bà chị ơi tôi khổ lắm... nó cứ đè lên đầu lên cổ tôi cơ !!!...
- Đè thì bà phải vùng lên!
- Vùng lên thế nào?

Vùng lên, vùng lên, vùng lên.
Vùng lên quyết đòi dân chủ.
Vùng lên, vùng lên, vùng lên.
Vùng lên quyết đòi tư-dọ
La lá là là là là là la,
La lá là là là là là la...
La lá là là là là là la,
La lá là là là là là la...

- Vùng lên đi ! vùng lên
- Vùng lên? trời ơi tôi đâu có vùng lên...
- Bà làm cái gì dzậy ?
- Vùng lên! không... không...
- Bà làm cái gì dzậy?
- Trời ơi ! không nổi, không nổi... bà chị, hai bà thương em một lúc đi... ối
trời ơi, bà chị ơi!... một bà thì bẩy, một bà thì tám, còn em mười-bốn, hai
bà cộng lại mới bằng em... chân em nó run bắn lên cả rồi... không vùng
lên nưã đâu... mới lại thưa bà chị, việc gì mà phải vùng lên vùng xuống...
vùng lên rồi lại con không cha không mẹ, lại khổ nưã... bây giờ mình cứ
lấy kinh-nghiệm bản thân chị em mình đây, khuyên lại các chị em kia.
Đây, các chị em nhá, nhớ mỗi gia-đình chỉ hai con là đẹp lắm, đừng có
bắt-chiếc chúng tôi thế này là xấu lắm... đấy... trông đây này... đây... đấỵ...
cứ như là lợn-xề... mất cả tuổi xuân-xanh rồi... đấy!!!... Bà chị!
- Chi?
- Bà chị có cái cách gì mà không đẻ nữa không?
- Trời ơi ! không biết chi hết!!!
- Dạ...
- Bây giờ không đẻ nữa là đi đặt vòng...
- Đặt vòng hả? vòng cẩm-thạch hay mã-não?
- Trời... bà nì... không biết... vòng nhưạ... vòng hóa-chất...
- Cao-su í à?
- Ừ...
- Bé thế à?
- Ừ...
- Để vào đâu?
- Á!!!
- Để vào lỗ-mũi à ?
- Thôi, đừng vô-duyên... trời ơị... đặt vào nơi không sanh-nở nữa...
- Í.... .... .... .... .... .... .... .... .... .... .... .. hổng được đâu, mắc-cở lắm
- Ơi giời ơi! không được đâu!.... .. trời ơi, cái vòng bé xíu ấy mà để vàọ...
hi hi hi
- Trời ơi! may mà mắc-cở, một bà tám còn một bà mười-bốn... trời ơi,
không mắc-cở chắc là ba-chục quá! Bây giờ không đặt vòng phải không?
- Vâng.
- Không đặt vòng bây giờ là uống thuốc.
- Vâng, cứ đưa thuốc đây, em làm một lúc một vốc, một... một...
- Nhưng mà em cũng ngán uống thuốc lắm rồi!!!
- Không có một vốc đâu. Bây giờ là mỗi ngày tiêu-thụ một viên...
- Ấy! không được, không được bà chị ơi... Em bây giờ đầu óc nó lãng lắm
rồi...
- Lãng sao?
- Giời ơi ! Em quên nhá bẩy ngày em không uống là em đẻ liền một lúc
bẩy đứa nữa thì chết nhà em...
- Thôi, bà đừng có nói gì đâu không à !...
- Trời ơi! đặt vòng không chịu, uống thuốc không chịu... bây giờ còn một
biện-pháp chót...
- Dạ, là sao?
- Thế sao?
- Là đi Nhựt...
- Đi Nhựt ?
- Á.... . đi Nhật ?
- Đi Nhựt!
- Bà định mua cái gì ?
- Đi mua bán... đúng rồi, nếu thấy cái gì có lời là...
- Hai bà nói chi ?
- Dạ, đi Nhật.
- Đừng vô duyên quá đi...
- Sao dzậy ?
- Cữ theo Nhựt, cữ theo phương-pháp Ogino.
- Cữ theo Nhật ?
- Dzậy mà tôi tưởng đi Nhựt...
- Cữ theo là mười đầu mười cuối tha-hồ...
- Á.... há há há
- Ố.... .... .... .... .... ô
- Nhưng mà mười ngày giữa là phải cữ...
- Ớ.... . ơi! Thế thì không được rồi bà chị ơi. Gớm, ông xã nhà em ông là
thi-sĩ mà, gớm cứ thơ về, ông chỉ cần là là...

Rủ nhau mà lên núi hái chè
Cho em gặp thằng phải-...

- Thôi thôi thôi thôi! Trời ơi đừng nói bậy-bạ, khổ quá đi! Bây giờ hai bà ơi,
khổ lắm rồi, thôi được rồi, cho hai bà bây giờ vào Sài Gòn.
- Vào trong ý làm gì ạ ?
- Vào ăn-xin !!!
- Ớ ?
- Nghèo quá mà, đẻ nhiều quá mà! nhà không đủ ở, cơm không đủ ăn,
bây giờ quần áo... bây giờ khổ quá... bây giờ bịnh-hoạn không thuốc men
chi cả... mà đè quá... bây giờ tôi đi.
- Khoan
- Ấy ấy bà chị ơi, khổ lắm bà chị ơi, đừng giận-dỗi nưã, cho em xin đi...
thưa với bà chị, nói là đuà thế thôi, chứ làm sao mà đẻ được nưã, khổ
thế. Thế thì bây giờ hai chị em chúng em xin chị dắt chúng em đi đặt cái
vòng.
- Bây giờ đi ha ?
- Vâng.
- Chịu đi ha ?
- Đi đặt cái vòng, ờ...
- Ờ, bây giờ nghe tôi nói hè...

Phen ni ngẫm nhớ khi xưa mà chưà nghe không!
Vui chi xin đừng quên lúc chạy không ra giò!
Giờ đây em đã phân rồi, đều hay lẽ hơn,
Kế-hoạch dân-số, xin nhớ chấp-hành y-boong !
Xuân sang xin gởi đôi câu chào mừng chị em.
Mong sao trên đường đi tới không phải lỡ-làng,
Việc non việc nước chu-toàn, việc nhà khang cùng an,
Kế-hoạch dân-số, xin nhớ chấp-hành, bạn ơi!
Chấp-hành bạn ơi!
Bảo Trần

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên