Nguyễn Công Trứ
Ngồi buồn mà trách ông xanh,
Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười.
Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.
Giữa trời vách đá cheo leo,
Ai mà chịu rét thì trèo với thông.
Vịnh Hàn Tín | Kẻ Sĩ

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên